Trì Nguyên Dã đặt Điềm Tâm xuống giường rồi kiểm tra lại vết thương trên đầu gối của cô, cậu trừng mắt với cô, "Cũng tại em chạy loạn đấy, vết thương bị rách ra rồi!"
Nghe vậy, Điềm Tâm mới cảm nhận được cơn đau truyền đến từ đầu gối.
Ai ui... không nói là mình cũng quên mất chuyện này.
Vừa rồi Trì Nguyên Dã làm mình tức đến hồ đồ nên mới không chú ý tới vết thương trên đầu gối.
Lúc này mới bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Ơ, nhưng mà như đã nói thì, không biết từ bao giờ tầm quan trọng của Trì Nguyên Dã trong lòng mình đã nặng đến mức ấy.
Quan trọng đến nỗi mình luôn vô thức đi tìm sự tồn tại của anh ấy, chỉ cần không thấy anh ấy là giống như trong lòng bị thiếu đi thứ gì.
Thấy anh ấy đứng cùng một chỗ với cô gái khác, dù hai người chỉ đứng thôi chứ không làm gì khác, nhưng hình ảnh đó vẫn như kim đâm vào mắt mình.