Điềm Tâm nhìn theo hướng ngón tay của Trì Nguyên Dã, rồi lập tức cạn lời.
Đó là một bộ áo tắm rất bảo thủ rất lỗi thời, áo tắm dài từ vai xuống mông, che kín hết thân thể.
Mặc dù Điềm Tâm không to gan, nhưng cô cũng không muốn mặc bộ áo tắm vừa xấu vừa khó coi như vậy.
"Trì Nguyên Dã, em không muốn mặc bộ áo tắm đó, khó coi chết đi được!" Điềm Tâm bất mãn kháng nghị.
"Không được!" Trì Nguyên Dã từ chối, sau đó quay đầu nhìn về phía ông chủ, không kiên nhẫn mở miệng: "Lấy nhanh lên một chút!"
Thấy ông chủ đi lấy bộ áo tắm đó cho mình, Điềm Tâm vội vã giãy khỏi tay Trì Nguyên Dã, bước lên ngăn trước mặt ông chủ, lắc tay lia lịa với ông chủ, "No, no!"
Ông chủ cửa hàng khó xử nhìn Điềm Tâm, rồi lại nhìn Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã mặc kệ Điềm Tâm than vãn, bước lên kéo Điềm Tâm ra phía sau bằng một tay, rồi móc một tờ tiền ném lên bàn, sau đó nói với ông chủ: "Không cần thối lại, mau gói lại cho tôi!"