Điềm Tâm cuống quýt dời ánh mắt, "Không có gì."
Trì thiếu càng không vui, "Em nhìn anh rồi lại không nhìn nữa là sao hả?"
"..." Điềm Tâm cúi đầu tập trung ăn bánh ngọt.
Nhìn bộ dạng này của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã ném tạp chí lên bàn, đứng dậy đi tới trước mặt Điềm Tâm, niết cằm Điềm Tâm, con ngươi như đá vỏ chai khóa chặt cô, "Em có tâm sự?"
Điềm Tâm vội vàng lắc đầu, "Không có, không có mà…"
Trì Nguyên Dã nhếch môi, ngón tay thon dài lau đi vụn bánh dính trên khóe miệng Điềm Tâm, "Cô gái ngốc, mau ăn đi, ăn no rồi anh dẫn em đi bờ biển."
Bờ biển… Buổi chiều cùng với Trì Nguyên Dã đi dạo bờ biển!
Điềm Tâm hất đầu, nở nụ cười xán lạn, "Vâng!"
Sau khi ăn xong, Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm đi về phía bãi biển.
Bầu trời xanh thẳm, điểm vài đóa mây trắng, nước biển như viên ngọc xanh, có người đang lướt sóng, đi ca nô.
Trên bờ biển có rất nhiều người, đến từ các quốc gia khác nhau, có người da trắng có người da đen.