Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đỏ ửng.
Ăn tối xong, Điềm Tâm đứng dậy, định đi vệ sinh.
"Đi đâu?" Trì Nguyên Dã kéo bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm lại.
"Đi vệ sinh."
"Anh đi với em." Trì Nguyên Dã nói, cũng định đứng dậy.
"Hả? Không cần đâu, em đi vệ sinh, đâu phải đi chơi... Anh theo em làm gì?" Điềm Tâm cạn lời.
"Nhiều chuyện, mau đi thôi!" Trì Nguyên Dã thúc giục.
"..."
Điềm Tâm hết cách, đành mặc cho Trì Nguyên Dạ theo sau mình, ai ngờ mới đi được mấy bước, máy bay đột nhiên rung mạnh.
Điềm Tâm không chịu nổi sự rung lắc, sợ đến nỗi hét toáng lên, ngã thẳng vào lòng Trì Nguyên Dã, nước mắt như chực trào ra.
Này là chuyện gì vậy? Không phải bị cái miệng quạ đen của mình nói trúng rồi đấy chứ?
Trì Nguyên Dã ôm lấy Điềm Tâm, "Đồ ngốc, cái này là gặp phải dòng khí lưu, là hiện tượng bình thường, đừng nghĩ ngợi lung tung!"
Quả nhiên, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không truyền tới từ loa của máy bay.