Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã nhếch môi, "Thế nào?"
"Sao anh làm được như vậy?" Điềm Tâm không dám tin tưởng.
Trì Nguyên Dã cười gian, "Cái này không quan trọng, quan trọng chính là… màn đánh cuộc của chúng ta đã có hiệu lực!"
Hu hu hu, tại sao lại thế này.
Mặt Điềm Tâm như đưa đám, "Anh muốn em làm gì?"
"Anh muốn em…" Trì Nguyên Dã kéo dài giọng, đột nhiên kề sát gương mặt anh tuấn lại gần mặt Điềm Tâm, "Đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng nói yêu anh, rồi hôn anh."
"CÁI GÌ?" Điềm Tâm trợn trừng hai mắt, liều mạng lắc đầu, "Không không không… cái này em không làm được, anh đổi cái khác đi!"
"Không được, phải cái này!" Trì Nguyên Dã kiên định.
"Nhưng mà…" Điềm Tâm ủ rũ như đưa đám.
"Không có nhưng nhị gì hết! Đã dám đánh cuộc thì phải nhận thua."