"Không được búng trán em, búng ngu anh chịu trách nhiệm nhé?" Điềm Tâm bất mãn che trán mình.
Trì Nguyên Dã cười đểu, "Không phải bây giờ anh đã chịu trách nhiệm rồi sao? Được rồi, đi nhanh lên."
Điềm Tâm bĩu môi đi theo Trì Nguyên Dã, mãi sau mới kịp phản ứng ý nghĩa lời nói vừa rồi của cậu.
"Được lắm Trì Nguyên Dã, ý của anh là bây giờ em đã ngu rồi hả? Em liều mạng với anh!" Điềm Tâm đuổi theo.
Nghe thấy tiếng Điềm Tâm chạy bịch bịch sau lưng, Trì Nguyên Dã cũng tăng nhanh bước chân, trước sau luôn duy trì khoảng cách năm, sáu mét với cô.
Điềm Tâm chạy đến mức thở hồng hộc, vô cùng cố sức, nhưng còn Trì Nguyên Dã thì sao? Cậu vừa quay mặt lại với Điềm Tâm vừa đi lùi về sau.
"Con nhóc tiểu học chân ngắn, không đuổi kịp kìa, ha ha ha…" Trì thiếu đút hai tay vào túi, cười nhạo Điềm Tâm.
(#‵′) Cái đệch, tên khốn kiếp này!