"Em không có."
"Hai mắt của bổn thiếu gia nhìn rất rõ ràng, còn nói không có à?"
Mẹ nó! Cứu mạng với!
Trời đất ơi! Nhờ các ngài sai người đến kéo tên ác ma ngây thơ này đi giùm với!
Điềm Tâm thở dài quay sang, vẻ mặt nghiêm túc, "Em thật sự không ghét bỏ anh mà, anh là Trì thiếu danh tiếng lẫy lừng, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, trừ việc tính tình hơi nóng một chút…"
"Bỏ cái đó cho anh!"
"Được được được, tính anh không nóng, không nóng chút nào cả! Tóm lại, hôn phu của em là nam thần hoàn mỹ vô cùng, em bị động kinh mới có thể ghét bỏ anh. Anh nói xem có đúng hay không?"
Trì hot boy nghe thấy thế, lúc này mới hài lòng hừ khẽ, "Vậy còn được."
"Rồi rồi, nhanh lên chút đi, nếu không sẽ muộn học mất!" Điềm Tâm lôi kéo tay Trì Nguyên Dã đi về phía trước.
Trì Nguyên Dã nhìn thấy Điềm Tâm chủ động nắm tay mình thì khóe môi cong lên thành nụ cười xinh đẹp, ngay sau đó lại xem thường nói, "Tới trễ thì sao chứ?"