Cả người Điềm Tâm run lên, cô hét một tiếng rồi đẩy Trì Nguyên Dã sang bên cạnh, đưa hai tay ra che ngực mình, "Trì Nguyên Dã, tên khốn kiếp nhà anh!"
Bị Điềm Tâm gầm lên như vậy, trên gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã cũng hiện lên vệt đỏ ửng, cậu ho nhẹ, nhanh chóng đứng dậy ngay ngắn, "Rõ ràng chính em kéo tay anh rồi tự ngã xuống mà."
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm đỏ mặt, cô nhắm hai mắt lại giận dữ hét lên.
Trì Nguyên Dã vội vàng quay người đi, vành tai cũng đỏ bừng, "Con nhóc tiểu học, em gào lên làm gì chứ? Dù sao sớm muộn gì em cũng là của anh!"
Á á á, Điềm Tâm gào thét trong lòng, hu hu, xấu hổ muốn chết!
"Được rồi, bây giờ anh ra ngoài chờ em, em nhanh lên một chút!" Trì Nguyên Dã bỏ lại những lời này rồi bước ra ngoài.
Điềm Tâm dẩu mỏ, cô bò dậy khỏi giường, chuẩn bị tìm đồng phục học sinh trong tủ quần áo.