Cứ người nào nhảy xong thì sẽ vỗ tay đứng lui sang hai bên, người xung quanh càng lúc càng nhiều, tiếng vỗ tay cũng ngày càng đều, còn âm nhạc thì không ngừng sôi động hơn.
Cuối cùng, trong tiếng reo hò của mọi người, Trì Nguyên Dã mặc Âu phục đen, tay cầm bó hoa từ từ đến gần, bước vững vàng về phía cô.
Trì Nguyên Dã?
Trì Nguyên Dã!
Điềm Tâm cầm hoa hồng trong tay, nhìn thiếu niên khôi ngô đang từng bước một đi về phía mình.
Dưới màn đêm, đôi mắt của Trì Nguyên Dã sâu thẳm, sự thâm tình trong đôi mắt đen lấp lánh kia khoá chặt lấy Điềm Tâm.
Từ nãy đến giờ đầu óc của Điềm Tâm như bị chập điện! Cô ngây ra trên con ngựa gỗ đang chạy vòng tròn, đầu óc trống rỗng, nhịp tim cũng đập thật mạnh.
Rốt cuộc, Trì Nguyên Dã dừng lại trước mặt cô.
Một cơn gió mát chậm rãi lướt qua làm lay động tóc của cả hai.
Trì Nguyên Dã nhìn cô gái đang ngồi trên ngựa gỗ, môi mỏng hé mở, "Lạc Điềm Tâm."
Cậu chậm rãi gọi tên cô, Lạc Điềm Tâm.