Trì Nguyên Dã ngồi xuống bên giường bệnh của Điềm Tâm, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
Xin lỗi em, vì đã ra đi không lời từ biệt.
Rất xin lỗi em, vì đã để kẻ khác có cơ hội làm tổn thương em.
Thành thật xin lỗi em, vì đã không thể bảo vệ được em.
Trì Nguyên Dã đau đớn nhắm mắt, siết lấy bàn tay bé nhỏ của Điềm Tâm, trong lòng có cảm giác mất mà tìm lại được.
Từ giờ phút này trở đi, anh thề sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Con người là loài sinh vật rất kỳ lạ, khi hai người còn bên nhau, thường thì sẽ không thể nào nhận ra sự quý giá của đối phương.
Chỉ khi mất đi một lần, rồi mới học được cách quý trọng.
Khi nãy thấy con nhóc tiểu học không còn hô hấp, gương mặt tái nhợt, cậu gần như ngã quỵ.