Một cái mạng cũng không phải trò đùa.
Người xung quanh lập tức rối loạn, người báo cảnh sát, người gọi 120.
Tô Tình Không luống cuống, liều mạng lắc lắc cánh tay Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, này, Lạc Điềm Tâm, cô tỉnh lại cho tôi!"
Đầu Điềm Tâm lệch sang một bên, không có một chút sức sống nào…
Thấy Điềm Tâm biến thành cái dạng này, mấy người vừa mới nhục mạ cô sợ bị vạ lây nên nhanh chóng tản hết ra, chỉ còn lại vài người cực kỳ hóng hớt còn ở lại.
Tô Tình Không giận dữ ngẩng đầu nhìn Tô Khả Nhi, "Chị họ, lần này chị thật sự quá đáng lắm! Không phải đã nói trước là chỉ làm cho Lạc Điềm Tâm chật vật thôi à? Tại sao chị lại muốn hại chết cô ta?"
Tô Khả Nhi ngửa đầu cười to, "Không có tại sao cả, chị chán ghét cô ta đấy, chính là muốn cô ta phải chết đấy, ha ha ha…"
"Khả Nhi, em điên rồi!" Cố Dĩ Phong kéo tay Tô Khả Nhi, "Em đi theo anh, đi mau lên!"
Nếu không, chờ lát nữa cảnh sát tới thì có muốn chạy cũng không thoát.