"Đồ điên! Mau buông chị họ tôi ra!" Tô Tình Không bước lên, đẩy mạnh Điềm Tâm.
Điềm Tâm lảo đảo ra sau mấy bước, sau đó ngã bịch xuống đất.
Tô Khả Nhi xoa xoa cổ của mình, ra sức ho khan.
"Trời ạ, Lạc Điềm Tâm thật đáng sợ!"
"Chẳng lẽ nữ sinh đeo kính mát kia thật sự là Tô Khả Nhi từng bị trường chúng ta đuổi học?"
"Không phải chứ? Tôi có thấy giống tý nào đâu."
"Đúng vậy, người kiêu ngạo giống công chúa như Tô Khả Nhi, sao có thể ăn mặc thành bộ dạng này? Không những thế còn đen như vậy!"
"Lạc Điềm Tâm đúng là một đứa tâm cơ, muốn dùng Tô Khả Nhi để nói lảng sang chuyện khác chứ gì?"
"Đúng vậy!"
Điềm Tâm tức chết, mắt của đám người này mù hết rồi ư?
Rõ ràng cô gái này chính là Tô Khả Nhi mà!
"Tôi có nói lung tung hay không, các người cứ báo cảnh sát là biết. Báo cảnh sát, nhanh báo cảnh sát đi!" Điềm Tâm phát điên, lý trí đã sụp đổ, cô đỏ mắt gào thét.