Điềm Tâm không hiểu!
Cô không biết Trì Nguyên Dã nhận được điện thoại của ai, càng không biết đã có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên cậu lại trở nên căng thẳng, vội vàng muốn bay sang Anh ngay như vậy!
"Này, Trì Nguyên Dã..." Điềm Tâm cũng vội vã mở cửa xe, nhưng phát hiện Trì Nguyên Dã đã đi xa mất rồi.
Trì Nguyên Dã vừa lạnh lùng sải bước về phía trước, vừa rũ mắt gọi điện thoại, giọng điệu cứng rắn, đầy vẻ ra lệnh, "Mau mua cho tôi một vé máy bay đến Anh, chuyến sớm nhất, tôi cần ngay bây giờ!"
Điềm Tâm ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Trì Nguyên Dã, tâm trạng của cô bỗng tuột dốc thảm hại.
"Điềm Tâm... Nguyên Dã bảo bọn mình đưa cậu về nhà." Thất Tịch nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Điềm Tâm.
Điềm Tâm buồn rầu đáp, "Mình biết rồi."
Suốt chặng đường trở về nhà, Điềm Tâm mang theo tâm trạng khó chịu không vui, trong lòng cô cứ luôn... thấp thỏm bất an.
Cảm giác này thật là đáng ghét.