"Hu hu, anh ơi, đột nhiên em không nỡ xa anh, em muốn đi cùng với anh." Thất Tịch ôm cổ Kim Thánh Dạ, nhất định không chịu buông tay.
"Thất Tịch ngoan, em còn phải đến trường đi học nữa, em ngoan ngoãn ở lại trong nước, Hữu Thần sẽ thay anh chăm sóc em."
Gương mặt anh tuấn của Hàn Hữu Thần không có bất kỳ cảm xúc nào. Anh kéo Thất Tịch vào trong lòng, để mặc cho cô nhóc cọ nước mắt nước mũi vào lồng ngực mình.
Hàn Hữu Thần nhìn về phía Kim Thánh Dạ, môi mỏng hé mở, thốt ra bốn chữ: "Đi đường cẩn thận."
"Được."
"Dạ…" Điềm Tâm đứng bên cạnh Kim Thánh Dạ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cậu.
Dù cho đôi mắt không nhìn thấy gì, nhưng Kim Thánh Dạ vẫn nắm được chính xác vị trí của Điềm Tâm, trong mắt hiện lên ý cười.
"Anh tới Mỹ rồi phải chăm sóc cho mình thật tốt, nếu tới nghỉ đông mà có cơ hội thì bọn em nhất định sẽ đến thăm anh, anh phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy…"