Điềm Tâm cuống quýt dời mắt đi.
Trì Nguyên Dã cười nhạt, "Làm sao? Còn sợ nhìn thấy anh?"
"Ai bảo thế, sao em phải sợ anh?" Điềm Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Vậy em vừa thấy anh thì nhìn sang chỗ khác là có ý gì?" Trì thiếu nhét một tay vào túi, ngông nghênh đi đến.
Xì… Điềm Tâm yên lặng trợn trắng mắt, hỏi ngược lại, "Anh có gì hay mà em phải nhìn chằm chằm chứ?"
Trì Nguyên Dã cúi người, nhéo má cô, "Vẫn còn mạnh miệng với anh? Có cần anh nhắc nhở em, tối qua một con nhóc tiểu học đã khóc lóc xin lỗi anh thế nào không? Hửm?"
Á, khóc lóc xin lỗi?
Điềm Tâm đưa tay lên khoé môi, cố gắng nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua.
Cô nhớ mình ngồi trên xe thể thao của Trì Nguyên Dã ở trước quầy bar của chị Dạ Lan, ôm eo anh khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Còn nhớ Trì Nguyên Dã hôn mình.
A, đúng rồi, mình còn cắn anh ấy một cái thật mạnh!
Mặt cô thoắt cái tái nhợt.