Hoà thuận với Trì Nguyên Dã…
Mũi Điềm Tâm cay cay, cô cúi đầu, rầu rĩ nói, "Nhưng em sẽ cảm thấy có lỗi với anh."
"Thật ngốc, em có thể hoà thuận với Nguyên Dã, đó chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho anh. Điềm Tâm, hứa với anh, đừng vì chuyện anh bị thương mà cố ý xa lánh Nguyên Dã. Nguyên Dã vô tội, em cũng vô tội, đừng để anh phải chịu cảm giác tội lỗi này được không? Tự nhiên chia rẽ một cặp đôi, Thượng Đế sẽ trừng phạt anh mất." Đường nét trên gương mặt anh tuấn của Kim Thánh Dạ vô cùng dịu dàng, cậu khẽ mỉm cười.
Tuy không nhìn thấy Điềm Tâm, nhưng cậu vẫn nắm bắt chính xác được vị trí của cô, nghiêng mặt đối diện với cô.
Điềm Tâm còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng bệnh đã bị người ta đột ngột đẩy ra, một giọng nói vừa lười biếng vừa quyến rũ truyền đến, "Dạ, chị đến thăm em đây…"
Khoan đã, sao giọng nói này nghe quen quen?