Trì Nguyên Dã cực kỳ khó chịu, không thể nào ở lại căn phòng bức bối này dù chỉ một phút, cậu đứng dậy đi ra ngoài.
Điềm Tâm nhốt mình ở trong phòng, vào giây phút cửa đóng lại, nước mắt liền không kìm được nữa, cứ thế chảy dài theo gò má.
Cô ngã xuống giường, vùi đầu vào khuỷu tay khóc nức nở.
Điện thoại ở bên cạnh đột nhiên vang lên, Điêm Tâm nâng gương mặt đầy nước mắt lên nhìn thử.
Là Thất Tịch gọi tới.
Điềm Tâm hít mũi, cố gắng dùng giọng nói bình thường mở miệng, "A lô?"
"Điềm Tâm… cậu không sao chứ?" Thất Tịch ở đầu dây bên kia ân cần hỏi han.
Điềm Tâm lắc đầu, "Không sao."
"Vậy thì tốt… vừa rồi mình thấy tâm trạng cậu không ổn định cho lắm, làm mình lo sốt vó."
Điềm Tâm lặng lẽ lau nước mắt, ngồi thẳng dậy, "Đúng rồi, bác sĩ nói thế nào? Mắt của Dạ… có còn cơ hội không?"