Tô Tình Không nhìn Điềm Tâm bằng ánh mắt hung dữ như sắp ăn luôn cô vậy.
Đột nhiên, cô ta bước tới, kéo tay Điềm Tâm lôi ra ngoài, "Cô đi ra đây cho tôi."
"Tô Tình Không, cậu buông tôi ra, tôi tự đi được." Điềm Tâm bị cô ta túm đau, không nhịn được mà cau mày hất tay cô ta ra.
Kim Thánh Dạ cũng cuống, lên "Cô muốn làm cái gì? Cô định dẫn Điềm Tâm đi đâu?"
Tô Tình Không nhỏ giọng lại gần Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, có phải cô nên giải thích với tôi về chuyện chocolate không?"
Mí mắt Điềm Tâm run khẽ, cắn môi, rồi nghiêng đầu nhìn Kim Thánh Dạ, "Dạ, không sao đâu, em ra ngoài với cô ấy một chút, sẽ trở lại ngay."
Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh trước.
Tô Tình Không dựa vào thành cửa sổ trong hành lang bệnh viện, khoanh tay trước ngực, khí thế bừng bừng, "Lạc Điềm Tâm, tạm thời tôi không tính toán đến việc tôi nhờ cô chuyển chocolate cho Kim Thánh Dạ mà cô lại không chuyển giúp."