Kim Thánh Dạ càng dịu dàng thì Điềm Tâm càng áy náy bất an trong lòng.
Cô cắn môi, thấy ống truyền dịch cắm trên mu bàn tay Kim Thánh Dạ đã chảy hết, cô quay đầu chạy ra khỏi phòng bệnh, "Em đi gọi bác sĩ đến rút kim."
"Điềm Tâm..." Kim Thánh Dạ lo lắng nói, "Nguyên Dã, cậu mau đi xem cô ấy đi."
Trì Nguyên Dã đáp một tiếng, cất bước đuổi theo Điềm Tâm.
Điềm Tâm vội vã chạy khỏi phòng bệnh, cản một người y tá lại, nhờ cô ấy vào rút kim cho Kim Thánh Dạ, sau đó yên lặng đi đến cuối hành lang.
Cuối hành lang có một cái cửa sổ sát sàn, Điềm Tâm dựa cả người vào, ánh mắt rời rạc, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: Dạ mù, tại mình mà anh ấy mới mù.
"Này, con nhóc tiểu học." Sau lưng vang lên giọng nói ngông cuồng.
Điềm Tâm chớp mắt, vội vàng lau nước mắt đi.
Trì Nguyên Dã sa sầm mặt, cậu kéo tay Điềm Tâm, đôi mắt đen nhánh áp sát vào cô, "Em khóc hả?"
Điềm Tâm lắc đầu.