Hả?
Hàng lông mày xinh đẹp của Tô Dạ Lan khẽ nhếch lên, đôi mắt rực rỡ như ánh sao nhìn Điềm Tâm, nụ cười xinh đẹp động lòng người, "Thì ra là như vậy, chị hiểu hết rồi."
Nà ní? Chị ấy hiểu cái gì chứ?
Điềm Tâm chớp chớp mắt, đờ đẫn nhìn Tô Dạ Lan.
"Tiểu Điềm Tâm, sau này nếu tên nhóc thối Trì Nguyên Dã kia dám bắt nạt em thì em cứ nói chị biết, chị sẽ làm chỗ dựa cho em!" Tô Dạ Lan nói xong thì hơi cúi người xuống.
Mấy sợi tóc dài lượn sóng rơi xuống bên tai, lại được chị ấy vén lên lại, động tác vô cùng hấp dẫn.
Cô gái này, xinh đẹp đến không thể tin được.
Điềm Tâm gật đầu, "Em biết rồi, cảm ơn chị Tô."
"Sao? Gọi là chị Dạ Lan." Tô Dạ Lan cười tủm tỉm sửa lại.
Điềm Tâm nở nụ cười tươi hơn, "Vâng! Cảm ơn chị Dạ Lan!"
Nhìn Điềm Tâm thân mật với Tô Dạ Lan, Trì Nguyên Dã ở một bên không được để ý đến vô cùng khó chịu.