Sự ghen tức chẳng giải thích được vây lấy Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã để ý thấy cô thở phì phò, đột nhiên cậu thấy rất vui, khóe miệng cong thành nụ cười khoái trá, cậu lười biếng dựa lên lưng ghế sofa, "Ồ? Mỹ… Lâm à?"
Thấy Trì thiếu gọi thẳng tên mình, cô y tá kia phấn khích đến không ngờ, uốn éo mông đi đến đẩy Điểm Tâm sang bên cạnh, "Trì thiếu, tôi gần tan làm rồi, không biết Mỹ Lâm có mặt mũi mời Trì thiếu đi uống một ly không?"
Nói xong cô ta kéo cà vạt của Trì Nguyên Dã, hơi thở thơm như hoa lan, gương mặt quyến rũ, ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực của cậu.
M* nó.
Đáy mắt Điềm Tâm như có ngọn lửa cháy rực, rốt cuộc bà chị y tá này có ý gì? Xem cô là người chết sao? Dám công khai đùa giỡn với Trì Nguyên Dã ngay trước mặt mình?
Điềm Tâm thở phì phò đẩy cô ta ra rồi ngồi lên trên đùi của Trì Nguyên Dã, cô ôm lấy cổ cậu, chu môi mình lên, sau đó đè xuống môi của Trì Nguyên Dã trước mặt cô y tá kia.
Cô y tá trợn tròn mắt.