"Em đi ra ngoài." Đột nhiên Trì Nguyên Dã nói.
Điềm tâm bị thái độ lúc nóng lúc lạnh của cậu làm cho ngơ ngác không hiểu nổi, "Sao cơ?"
"Anh bảo em đi ra ngoài!"
Trì Nguyên Dã nói như ra lệnh, Điềm Tâm bĩu môi, hừ, ra ngoài thì ra ngoài, cô cũng chẳng muốn ở lại chỗ này đâu.
Nghĩ tới đây, Điềm Tâm mở cửa phòng vệ sinh rồi đi ra.
Đợi đến khi cô đi mất, lúc này Trì Nguyên Dã nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mình ở trong gương.
Đôi môi mỏng hơi hé ra, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, thở nhẹ ra.
Đáng chết, rốt cuộc là cậu bị gì vậy.
Cả người nóng vô cùng, loại cảm giác mà mình không có cách nào khống chế thật khiến người ta chán ghét.
Bỗng chốc, trong đầu cậu lóe lên một tia sáng, chính là hình ảnh lúc Tô Khả Nhi ép cậu ăn bát cháo trắng kia.
À, cậu còn thắc mắc vì sao lúc ấy cô ta nhất quyết bắt cậu ăn ít cháo trắng, có lẽ trong cháo đã bị bỏ thuốc.
Đứa con gái đáng chết đó! Lại dám bỏ thuốc cậu!