Lúc này vệ sĩ nhà họ Trì, cảnh sát đều đã nhận được tin mà chạy đến, bao vây toàn bộ ngôi nhà cũ nát này.
Trì Nguyên Dã đưa hai tay nâng mặt Điềm Tâm lên, buộc cô phải nhìn thẳng mình, giọng nói vô cùng không vừa ý, "Con nhóc thối, vẻ mặt của em là sao vậy?"
"Hả?" Điềm Tâm ngẩn ngơ chớp mắt.
"Anh hỏi em, vẻ mặt em là như thế nào vậy! Chẳng lẽ em không nhớ anh?" Trì Nguyên Dã nói một hồi rồi lại tự tức giận, ngang ngược phách lối cất giọng, "Mau nói em cũng nhớ anh đi!"
Giọng điệu ngang tàng tự cao thành quen của Trì Nguyên Dã như nổ tung bên tai cô.
Không khí thay đổi như lốc xoáy, mới một giây trước còn nồng nàn chân thành thổ lộ nỗi nhớ, một giây sau thiếu gia ác ma đã lại lộ nguyên hình.
Điềm Tâm bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo Trì Nguyên Dã mà nói, "Em cũng rất nhớ anh."