Gương mặt An Hạo bị chà mạnh trên nền đất, cả mặt đỏ bừng, ngực bị dẫm tới khó thở, lên không được mà xuống cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục cất tiếng, "Hàn thiếu, xin nhờ, xin nhờ cậu buông tôi ra trước đã... Tôi sắp không thở nổi rồi..."
Hàn Hữu Thần hừ lạnh một tiếng, rút chân của mình ra, khoanh tay trước ngực lạnh lùng liếc ông ta.
An Hạo khù khụ ho khan hai tiếng, chống mình ngồi dậy, cố gắng hít thở đều đặn trở lại.
"Ông còn không nói nhanh lên!" Điềm Tâm vô cùng sốt ruột, giờ cô đang rất nóng lòng muốn biết Trì Nguyên Dã rốt cuộc đang ở đâu, nóng lòng muốn tìm được cậu!
An Hạo lồm cồm bò dậy, cặp mắt đảo một vòng rồi cười tươi ra vẻ lấy lòng, "Tôi nói, tôi nói ngay đây..."
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên quay đầu liều mạng bỏ chạy.
Ánh mắt Hàn Hữu Thần tối sầm, đôi chân thon dài cất bước đuổi theo, chỉ vài bước đã chộp được cổ áo ông ta, sau đó nắm cánh tay của ông ta quăng mạnh qua vai mình.