Trì Nguyên Dã trừng Tô Khả Nhi bằng ánh mắt thâm trầm, "Đừng có so sánh cô với Điềm Tâm. Cô không xứng!"
Tô Khả Nhi nghe vậy, không những không đau khổ, mà còn ngửa đầu cười phá lên, "Trì thiếu, anh nói sai rồi, thật ra anh cũng không dám xác nhận tình cảm của Lạc Điềm Tâm đối với anh, anh không có lòng tin với cô ta, cho nên mới nói như vậy."
Nói xong, Tô Khả Nhi cúi người xuống, vẻ mặt quyến rũ nhìn Trì Nguyên Dã, ngón tay như có như không xẹt qua trên người Trì Nguyên Dã, vô cùng chắc chắn nói: "Lạc Điềm Tâm sẽ không chết vì anh, nhưng em sẽ chết vì anh. Nguyên Dã, anh có từng suy nghĩ tới chưa, nếu một ngày anh chỉ còn hai bàn tay trắng, mất hết tất cả hào quang trên người, không còn là người thừa kế nhà họ Trì, trở nên nghèo túng, thì Lạc Điềm Tâm sẽ còn ở bên cạnh anh không?"