Sau khi mua xong nguyên liệu nấu lẩu cho tối nay, Điềm Tâm lại lấy thêm một cốc kem, rồi mới tính tiền, sau đó đi về phía hầm đỗ xe.
"Trì Nguyên Dã, anh còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh bị vệ sĩ nhà họ Trì đuổi bắt, làm kem dính lên người em…" Điềm Tâm vừa ăn vừa ậm ờ nói.
Trì Nguyên Dã ném hết đồ mua vào trong cốp sau, sau đó ngồi vào xe, hừ lạnh nói: "Quên được mới lạ, đều là bởi vì con nhóc tiểu học đáng chết em, nếu không thì sao anh lại bị vệ sĩ nhà họ Trì bắt được chứ?"
"Đây không phải là trọng điểm được không? Trọng điểm là anh làm kem dính hết lên người em, sau khi em về nhà còn bị mẹ cốc đầu đấy." Nói đến đây, giọng của Điềm Tâm dần dần nhỏ lại.
Cô nghĩ tới ba mẹ vẫn còn đang hôn mê nằm trong bệnh viện.
Như là nhìn thấu tâm tư của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã đột nhiên khẽ nói, "Cho anh một miếng kem."
"Ồ, vâng." Điềm Tâm lên tiếng, vừa định giơ cốc kem trong tay mình lên, thì một nụ hôn bá đạo đã rơi xuống.