Mắt Thất Tịch chớp chớp, đáy mắt đầy hy vọng.
Hàn Hữu Thần lạnh lùng, không nói lời nào, nhưng vẫn vén chăn nằm vào trong.
Vừa mới nằm vào, Thất Tịch đã dán sát lại như bạch tuộc, ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hữu Thần.
Hàn Hữu Thần mặc cho Thất Tịch ôm tay mình, tiếp tục cầm tài liệu đọc.
Bầu không khí trước mắt, cũng xem như hài hòa.
Bỗng, điện thoại của Thất Tịch vang lên.
Đáng ghét, ai vậy??
Thất Tịch hậm hực buông cánh tay Hàn Hữu Thần ra, vươn tay lấy điện thoại, thấy là Điềm Tâm gọi cho mình, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, vui vẻ nhận máy, "A lô, Điềm Tâm của mình, cuối cùng cậu cũng biết gọi cho mình rồi hả?"
Trong điện thoại chuyền ra một giọng nói phách lối, "Điềm Tâm nhà tôi thành của cậu hồi nào vậy?"
Hả? Sao lại là Trì Nguyên Dã??
Thất Tịch chớp mắt, nhìn tên hiển thị trên màn hình, đúng là số điện thoại của Điềm Tâm mà.
"Nguyên Dã, cậu tìm tôi có việc gì?"