Khóe miệng Hàn Hữu Thần cong lên, con nhóc này, suốt ngày lý do lý trấu.
Đáy mắt sâu thẳm của anh lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh, quay người lại xoa đầu Thất Tịch, "Thất Tịch, em còn quá nhỏ, không được nghĩ mấy chuyện vớ vẩn trong đầu, nghe chưa?"
Thất Tịch bĩu môi, "Em đã mười bảy tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa! Hơn nữa, anh Hữu Thần cũng chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi! Anh nghĩ đi, anh đã nhịn bao năm nay rồi, đáng thương biết mấy, em đang hiểu cho anh, suy nghĩ cho anh có được không hả."
"Anh không cần." Hàn Hữu Thần nói rồi, liền đặt Thất Tịch đứng ngay ngắn, trong đôi mắt đen láy như có ngàn vạn ngôi sao đang di chuyển, gương mặt tuấn tú vô cùng đứng đắn, "Nhóc con, em nghe rõ cho anh, trên pháp luật, người mười bảy tuổi chỉ là trẻ chưa thành niên, nhiệm vụ bây giờ của em là học tập cho tốt. Em dừng lại ngay mấy cái ý nghĩ vớ vẩn cho anh."
Lại nữa rồi, anh Hữu Thần nhà cô thật sự rất thích dạy dỗ người ta!