Giọng của con nhóc mềm mại ngân dài, lại quyến rũ chí mạng.
Hàn Hữu Thần dời mắt, bỏ cốc cà phê xuống, "Đi thay bộ đồ ngủ khác rồi hãy ra."
"Em không mang đồ ngủ khác, chỉ có một bộ này thôi." Thất Tịch chớp mắt.
Hàn Hữu Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thất Tịch, không nói lời nào.
Hự, tự nhiên Thất Tịch thấy hơi chột dạ, giả vờ ôm cánh tay như rất lạnh vậy, "Anh Hữu Thần, anh nhanh lên, em lạnh quá."
Những lời này cuối cùng cũng lay động được Hàn Hữu Thần, anh cầm lấy máy sấy, "Lại đây."
Thất Tịch vội vui vẻ đi sang.
Máy sấy kêu vù vù, thổi ra gió ấm.
Thất Tịch ngồi đối diện Hàn Hữu Thần, duyên dáng ghé mái tóc ướt nhẹp lại gần.
"Quay người ra chỗ khác." Hàn Hữu Thân đột nhiên ra lệnh.
"Hả? Nhưng em muốn nhìn anh Hữu Thần."
"Quay đi." Giọng điệu không cho cãi lại.