Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, "Phải phải phải, Trì thiếu, cậu đừng nóng."
Sao có thể không nóng chứ?
Điềm Tâm lo đến điên luôn rồi.
Hu hu, nếu ba mẹ thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Điềm Tâm không dám nghĩ tiếp nữa!
"Bác sĩ, ba mẹ tôi đâu? Bây giờ đang ở đâu?"
"Cô Lạc, ba mẹ cô bị xuất huyết động mạch chủ, vừa được đưa gấp vào phòng cấp cứu... nhưng mà…" Bác sĩ nói đến đây, hơi do dự, lén lén nhìn Trì Nguyên Dã.
"Nói!" Trì Nguyên Dã nghiến răng.
"Nhưng nhóm máu của ba mẹ cô Lạc đều là nhóm máu A, rất không may, máu A trong kho của bệnh viện chúng tôi đang thiếu…"
"Lấy máu của tôi, bác sĩ, các người có thể lấy máu của tôi!" Điềm Tâm lau nước mắt, nắm lấy cánh tay bác sĩ, nói.
Bác sĩ vô thức nhìn Trì Nguyên Dã, ánh mắt mang ý dò hỏi.
Trì Nguyên Dã lạnh mặt, kéo Điềm Tâm ra sau người mình, "Lấy của tôi."
"Trì thiếu, xin hỏi cậu nhóm máu gì?" Bác sĩ dè dặt hỏi.