Trì Nguyên Dã dửng dưng, "Không thì em còn muốn anh làm thế nào?"
Chẳng lẽ còn phải tươi cười nghênh đón với Lăng Dĩ Sóc?
"Dù sao cậu ấy cũng là ân nhân của em, anh thấy thái độ này của anh có chấp nhận được không?"
"Thì sao?" Trì Nguyên Dã phách lối, ngông nghênh nói, "Thế giới này chỉ phân làm hai loại người, một loại là anh quan tâm, loại còn lại là anh không buồn quan tâm luôn, vì em mà anh đã miễn cưỡng chuyển Lăng Dĩ Sóc đến loại đầu tiên rồi, thế vẫn còn chưa đủ nữa?"
... Đây là cái quái gì vậy.
Điềm Tâm hoàn toàn cạn lời.
Trì Nguyên Dã vòng qua Điềm Tâm, một tay đút túi dựa lưng vào giường bệnh, "Ê, Lăng Dĩ Sóc, đã nghe chưa? Đưa số tài khoản ngân hàng đây cho tôi."
Lăng Dĩ Sóc cười lạnh, "Trì Nguyên Dã, cậu đến đây chỉ để khoe mình có tiền sao?"
"Nhanh lên cho tôi!" Trì Nguyên Dã bất mãn cau mày, cái gì mà khoe mình có tiền, cậu thì lúc nào chả có tiền!
Hơn nữa, cậu không muốn nợ bất kỳ ai, nhất là Lăng Dĩ Sóc.