Trì Nguyên Dã ngồi đối diện với Điềm Tâm, bưng cà phê khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt đen như đá vỏ chai khoá chặt Điềm Tâm.
Điềm Tâm đặc biệt hài lòng với lịch trình mà mình lập ra ngày hôm nay, tự mình gật đầu.
"Em đang nghĩ gì đấy?" Trì Nguyên Dã hỏi.
Điềm Tâm nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, "Liên quan gì đến anh?"
Chẳng lẽ nghĩ cái gì còn phải báo cáo với tên thiếu gia ác ma này?
"Anh muốn biết, nói mau." Trì Nguyên Dã thúc giục.
... Không còn lời nào để nói.
Điềm Tâm nuốt bánh mỳ nướng, đành phải mở miệng, "Em đang nghĩ xem hôm nay phải làm những gì, lúc đến trường thì chúng ta đến thăm Lăng Dĩ Sóc trước được không?"
Ba chữ Lăng Dĩ Sóc này làm cho gương mặt anh tuấn của Trì Nguyên Dã xị xuống, không nói câu nào.
Thức ăn trên bàn còn bốc ra hơi nóng, nhưng gương mặt Trì Nguyên Dã đã bắt đầu đóng băng.
Thôi được, nhìn dáng vẻ Trì Nguyên Dã là vẫn chưa buông xuống được, mình không nên miễn cưỡng anh ấy.