Kim Thánh Dạ nâng mắt, đường nét trên gương mặt vô cùng dịu dàng, "Điềm Tâm, hãy thay anh cảm ơn ý tốt của cô ấy, nhờ em nói với cô ấy, bây giờ anh vẫn chưa có ý định này, rất xin lỗi."
"Anh không cần đọc thư đã sao?" Điềm Tâm chỉ lá thư màu hồng đó.
Kim Thánh Dạ lại cười một tiếng, "Không cần, có đọc cũng không thay đổi được gì."
Trì Nguyên Dã ngồi bên cạnh nhàm chán ngáp ngủ, "Được rồi, bây giờ về được chưa?"
"Ừ, muộn lắm rồi, hai người mau về nghỉ ngơi đi." Kim Thánh Dạ vừa nói vừa nhìn đồng hồ treo tường, "Sắp 12 giờ rồi."
Ơ, đã muộn thế rồi ư.
Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã không ở lại lâu, sau khi chuyển thư cho Kim Thánh Dạ thì rời đi.
Xe đi về biệt thự nhà họ Trì.
"Ngày mai phải nói với Tô Tình Không thế nào đây." Điềm Tâm chống tay vào cửa sổ xe.
Trì Nguyên Dã cười lạnh, "Nên nói gì thì nói cái ấy, có gì mà phải rối rắm."
Tên ác ma chỉ mình là nhất này, đã ăn chocolate của người ta mà chẳng có chút giác ngộ nào cả.