A a a, sau khi kịp phản ứng, Điềm Tâm liền phát điên, xấu hổ vùi đầu vào ngực Trì Nguyên Dã không chịu đi ra, "Trì Nguyên Dã anh đủ lắm rồi, nhiều người nhìn như vậy cơ mà…"
Xấu hổ muốn chết luôn.
Trì Nguyên Dã ôm chặt lấy cô, ngông nghênh nói, "Bổn thiếu gia không yêu cầu họ đứng nhìn."
Nói xong thì hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn Điềm Tâm cười xấu xa, "Lại nói, không phải vừa rồi em cũng rất nhiệt tình sao?"
Đồ chết tiệt nhà anh…
Mặt Điềm Tâm nóng đến đỏ bừng, không nhịn được đạp cho Trì Nguyên Dã một cước, lại bị cậu ôm chặt hơn.
"Điềm Tâm, Nguyên Dã, chúc mừng hai người…" Kim Thánh Dạ cười nhạt như gió thoảng, đường nét gương mặt cực kỳ nhu hoà.
Thất Tịch gật đầu lia lịa, "Đúng vậy đúng vậy, vất vả lắm hai người các cậu mới được ở bên nhau, phải thể hiện một chút chứ? Ôi chao, lại nói tối nay mình còn chưa ăn cơm nữa, đói quá đi…"
Trì Nguyên Dã sảng khoái, "Tâm trạng của bổn thiếu gia rất tốt, tôi làm chủ, muốn ăn gì cứ việc gọi."