Gió gào thét xung quanh, mưa tuyết mặc sức rơi xuống, Điềm Tâm xoa mặt, cao giọng nói hoà cùng với tiếng gió, lý lẽ hùng hồn, "Không phải… Trì Nguyên Dã, tôi không cho phép cậu trả lời thay tôi, ai nói tôi không quan tâm? Sao tôi lại không quan tâm chứ, tôi rất quan tâm! Trì Nguyên Dã, em… em thích anh, rất thích rất thích!"
Cơ thể Trì Nguyên Dã khẽ run lên, không dám tin mà quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Điềm Tâm, "Em nói gì?"
Điềm Tâm chớp mắt, "Em với Lăng Dĩ Sóc không phải như anh nghĩ, hôm sinh nhật anh, em không cố ý cho anh leo cây, em cũng đã chuẩn bị quà cho anh, là một cặp nhẫn… cặp nhẫn này do em tự làm, nhưng khi tan học, lúc đi lấy nhẫn thì lại gặp phải lưu manh, là Lăng Dĩ Sóc cứu em, em muốn đi tìm anh thì sau đó… lại xảy ra tai nạn…"
Trì Nguyên Dã bước tới gần, nước mưa chảy xuống theo gương mặt cậu, mái tóc đen mềm rũ xuống, phác hoạ gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của cậu, "Anh không hỏi em cái này, anh hỏi em vừa mới nói gì?!"