Trời ạ.
Nhìn thấy cả người Trì Nguyên Dã tràn ngập vẻ tàn bạo, lòng Điềm Tâm cũng lạnh đi, cô vội vàng tiến lên chặn cậu lại, "Trì Nguyên Dã, cậu muốn làm gì?"
Lăng Dĩ Sóc bị thương nằm viện là vì cô, nếu bây giờ mà hứng thêm mấy quả đấm của Trì Nguyên Dã nữa thì chắc chắn không xong rồi!
"Cô tránh ra cho tôi!" Trì Nguyên Dã siết nắm đấm lại, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn Điềm Tâm.
"Không tránh, cậu không được đánh anh ấy, Trì Nguyên Dã, trước tiên cậu đừng gây chuyện nữa được không?" Điềm Tâm vươn tay ra ngăn trước mặt Trì Nguyên Dã, ánh mắt khẩn cầu.
Con nhóc chết tiệt này nói gì cơ? Không được đánh cậu ta?
Được lắm, cô ấy dám bênh vực tên kia?
Tại sao cậu không thể đánh Lăng Dĩ Sóc? Thế thì cậu càng muốn đánh!
Vẻ mặt của Trì Nguyên Dã trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm, cậu nhắc lại một lần nữa với giọng điệu tràn đầy nguy hiểm: "Tôi bảo cô cút ngay!"