Điềm Tâm vô thức muốn rút tay mình về để giữ khoảng cách với Lăng Dĩ Sóc, nhưng cánh tay lại bị cậu ta nắm thật chặt.
Rồi khi ngẩng đầu lên, cô lập tức ngã vào trong một chiếc hố sâu thẳm.
Ánh mắt vô cùng chân thành của Lăng Dĩ Sóc như khóa chặt cô lại.
Điềm Tâm cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng mình còn phải gọi điện cho Trì Nguyên Dã để giải thích mà.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra, Trì Nguyên Dã sải bước tiến vào với vẻ mặt căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy cảnh trong phòng bệnh thì ánh mắt cậu ngẩn ra.
Điềm Tâm quay đầu nhìn lại, kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, "Trì Nguyên Dã? Sao cậu lại ở đây?"
Trời ơi, cô đang xuất hiện ảo giác sao? Chẳng phải Trì Nguyên Dã đang ở khu du lịch suối nước nóng à? Tại sao lại xuất hiện trong bệnh viện chứ?
Ba người, kẻ đứng người nằm cứ đối lập với nhau như vậy, không khí xung quanh vô cùng kỳ lạ.