Cô đặt điện thoại sát bên tai, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói ngọt ngào, "Xin chào, số tài khoản của bạn không đủ…"
M* nó, có cần phải trùng hợp như vậy hay không? Số tiền còn lại không đủ? Tạm ngừng phục vụ rồi!
Điềm Tâm lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng cô buộc mình phải tỉnh táo, thế nên giả vờ nói: "A lô? Bây giờ mình đang ở…"
Lời còn chưa nói hết thì tên có sẹo kia đã nhanh tay lẹ mắt tiến tới đoạt lấy điện thoại của Điềm Tâm.
"Cô em à, em đừng lo, mấy người bọn anh không có ác ý gì đâu! Hay là lát nữa bọn anh đi dã ngoại ăn thịt nướng, em cũng đi cùng đi, coi như là làm quen bạn mới…"
"Mấy người… trả điện thoại lại cho tôi!" Điềm Tâm nổi nóng, điện thoại di động bị cướp đi, trong nháy mắt cô không còn cảm giác an toàn nữa.
"Trả lại thì được thôi, chờ sau khi em ăn thịt nướng cùng tụi anh xong, anh đây nhất định sẽ trả cho em…" Nam sinh mang vết sẹo nói xong còn nhân cơ hội sờ lên bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm.