Cô cọ gò má mình lên cái tai đáng yêu của Tiểu Dã, rồi lại hôn thêm một một cái.
Trì Nguyên Dã trừng Tiểu Dã trong ngực Điềm Tâm, thấy Điềm Tâm hôn nó một cái, đáy mắt lại bừng lên lửa giận.
Khốn kiếp, cậu thế mà lại đang ghen tỵ với con mèo này!
Chị Trương trộm cười, cất lời: "Trì thiếu, cô Lạc, tới giờ ăn tối rồi, để tôi xới cơm giúp hai người."
"Chị Trương, để em giúp chị." Điềm Tâm đứng dậy, thả Tiểu Dã lại trên sofa, híp mắt cười nói: "Tiểu Dã ngoan, chờ chị về nhé."
Dứt lời, cô lại không yên lòng ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã cảnh cáo, "Không được bắt nạt nó!"
Nói xong, Điềm Tâm chạy đi mất.
"Meo..." Cặp móng nhỏ của Tiểu Dã ấn trên sofa, ngoẹo đầu nhìn Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã hừ lạnh, vươn ngón tay thon dài chỉ thẳng chú mèo, nghiêm nghị cảnh cáo Tiểu Dã: "Mi đừng có giả vờ đáng yêu với ta, không có tác dụng đâu! Đừng có ỷ mình là mèo mà đắc ý làm bậy! Nếu không ta sẽ ném mi ra ngoài đường đấy, nghe rõ chưa?!"