Điềm Tâm không hiểu ra sao chớp chớp mắt, bạn học trong cả lớp đồng loạt nhìn về phía cô, sau hai giây im lặng, cả lớp cười vang lên.
Cái quỷ gì vậy? Bọn họ đang cười cái gì vậy?
Vẻ mặt Điềm Tâm ngây ra.
Mặc dù giáo viên muốn nổi giận với Điềm Tâm vì Điềm Tâm dám ngủ trong tiết học của mình, nhưng tiếc rằng sau khi thấy bộ dạng này của Điềm Tâm, giáo viên vậy mà lại không kiềm được, bật cười thành tiếng.
Trên mặt của cô có cái gì hả?
Điềm Tâm vội vã móc cái gương của mình ra, giơ lên trước nhìn, được một giây sau thì phát ra tiếng hét chói tai như giết lợn.
"A…"
Tại sao tóc mái của cô lại biến thành cái dạng này?
Một nhúm dài một nhúm ngắn, giống như là bị chó gặm vậy!
Đuôi ngựa cột phía sau, không biết bị ai cắt so le không đồng đều, muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
"Ha ha ha ha, Lạc Điềm Tâm, kiểu tóc của cô mới lạ thật đấy!"