"Làm cái gì à? Hừ, Lạc Điềm Tâm, đều là bởi vì cô, mới hại chúng tôi thảm thế này!" Nữ sinh trừng Điềm Tâm, tức giận nói: "Trường học biết chuyện cô bị nhốt trong phòng chứa đồ, chẳng những trừ điểm của chúng tôi, mà còn phạt chúng tôi quét dọn học viện một tháng. Chúng tôi phải quét dọn học viện to thế này trong suốt một tháng! Lạc Điềm Tâm, tôi hận cô chết đi được! Đều là bởi vì cô! Làm sao cô lại đáng ghét như vậy chứ?"
Mọe nó, tại sao mấy nữ sinh này lại mắng ngược cô như vậy?
Cái gì gọi là đều bởi vì mình?
Điềm Tâm bĩu môi, "Nếu không phải bởi vì mấy người các cô cố ý hãm hại, thì tôi sẽ bị nhốt trong phòng chứa đồ sao? Một mình tôi bị nhốt trong phòng chứa đồ tới hơn bảy giờ tối, lạnh cóng tới mức tối hôm ấy phát sốt luôn. Rồi tôi phải đi tìm ai tính sổ? Rõ ràng các cô tự gây nghiệt!"
"Cô…" Nữ sinh kia bị mấy câu nói của Điềm Tâm làm điên tiết, bước lên mấy bước muốn dạy dỗ Điềm Tâm, nhưng lại bị những nữ sinh khác ngăn lại.