Kỳ lạ thật, hình như không thấy Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm bĩu môi, rửa sạch tay rồi đi lại bàn cơm.
Chị Trương đang bới cơm cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm thấy lạ, ấp úng hỏi: "Chị Trương, cậu ấy… cậu ấy vẫn chưa về nhà sao?"
Tất nhiên là chị Trương hiểu "cậu ấy" trong lời nói của Điềm Tâm. Chị Trương cười với Điềm Tâm, rồi bưng bát cơm đã bới xong tới trước mặt Điềm Tâm, nói: "Cậu chủ vẫn chưa về."
Thì ra là vậy...
Điềm Tâm rũ mắt xuống, một tay chống má, một tay cầm đũa khuấy cơm.
Nhìn bộ dáng này của Điềm Tâm, chị Trương không kiềm được cười trộm, hai đứa bé này thật sự là đáng yêu, rõ rang quan tâm lẫn nhau, sao lại cậy mạnh như thế chứ?
Chị Trương ngẫm nghĩ, rồi cầm điện thoại bàn lên, cười híp mắt nói: "Thế này đi, để tôi gọi điện thoại hỏi cậu chủ đang làm gì, khi nào trở về."
Nói xong, chị Trương mở loa ngoài, gọi tới một số điện thoại.