Bên ngoài cửa truyền tới tiếng cười nói của mấy nữ sinh, "Bạn học Lạc, làm phiền cô quét dọn sạch sẽ nơi này thay chúng tôi, phải quét dọn cho thật sạch sẽ đấy nhé, khi nào cô quét dọn xong thì chúng tôi sẽ thả cô ra!"
Mấy nữ sinh kia cười hì hì nói chuyện, rồi chạy đi ra ngoài.
"Này, mấy cô đừng đi! Quay trở lại cho tôi" Điềm Tâm nghe tiếng bước chân xa dần của bọn họ, thì lập tức sốt ruột, liều mạng lắc cửa.
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, làm gì còn có người nữa?
(#‵′) M* nó, thật sự là tức chết tôi rồi!
Điềm Tâm phát điên lên!
Phòng chứa đồ nằm ở vị trí hẻo lánh nhất trong phòng thể thao, cho dù Điềm Tâm có kêu gào khàn giọng, thì người ở bên ngoài cũng chưa chắc nghe được.
Bốn phía yên tĩnh, trong phòng chứa đồ chỉ có ngọn đèn lờ mờ làm bạn với Điềm Tâm, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.
Tóc gáy Điềm Tâm dựng đứng lên, trong lòng cô nói thầm: A di đà phật, Bồ Tát phù hộ.