"Ơ?" Nữ sinh hoàn toàn sững sờ, có chút không dám tin tưởng nhìn Trì Nguyên Dã.
Tại sao lại như vậy? Không phải Trì thiếu vừa mới khen chocolate do mình làm ngon sao? Tại sao chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trì thiếu lại thay đổi chứ?
"Tôi bảo cô mang theo đồ của mình cút đi!" Trì Nguyên Dã không kiềm được lặp lại một lần, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, đẩy nữ sinh kia ra rồi đi tới bên cạnh vòi nước, ấn nước xả vào tay, uống từng ngụm lớn, súc sạch miệng rồi phun mạnh ra.
Giống như bản thân vừa ăn cái gì đó bẩn vậy.
Nữ sinh đưa chocolate lập tức ngây người, ôm chocolate của mình, khóc sướt mướt chạy ra ngoài.
Thất Tịch ôm bó hoa hồng xanh dương đi tới, thở dài, "Nguyên Dã, rốt cuộc cậu và Điềm Tâm làm sao vậy, tại sao lại như vậy chứ…"
Thất Tịch còn chưa nói xong, thì Trì Nguyên Dã đột nhiên giật bó hoa hồng xanh dương lại, không chút khách sáo ném vào trong thùng rác.