Điềm Tâm cạn lời, ác ma! Cậu ném điện thoại của tôi đấy!
Nhìn Trì Nguyên Dã nóng nảy như vậy, trong lòng Điềm Tâm cũng hơi bực bội.
Giải thích đàng hoàng mà cậu không nghe, cứ phải làm cho trời long đất lở thế này mới được sao?
Điềm Tâm giãy giụa, "Cậu buông tôi ra…"
Trì Nguyên Dã mặc kệ, không chút xảm xúc kéo cô về phía trước, bước chân rất dài, không hề để ý đến cảm nhận của Điềm Tâm.
Chân của cậu rất dài, cứ bước nhanh về phía trước như thế, Điềm Tâm lảo đảo, mấy lần vì theo không kịp bước chân cậu mà suýt nữa ngã sấp xuống.
Lần nào Trì Nguyên Dã cũng kịp thời nắm cổ áo Điềm Tâm. Đến cuối cùng, cậu dứt khoát xách Điềm Tâm lên, như xách một con thỏ đi ra ngoài.
"Buông tôi ra, cậu buông tôi ra đi!" Điềm Tâm liều mạng giãy giụa, rồi Trì Nguyên Dã lại đột nhiên đứng im bất động.
Chuyện gì vậy?
Điềm Tâm ngước lên nhìn, thế mà lại thấy Lăng Dĩ Sóc đang lạnh lùng đứng cách đó không xa.