Trì Nguyên Dã lái xe đến cổng thì thấy miệng Điềm Tâm ngậm đầy thức ăn, chạy về phía bên này.
"Khụ khụ…"
Vì vừa ăn vừa há miệng nên sau khi mở cửa ghế phụ ngồi vào trong, Điềm Tâm ho sặc sụa.
"Sao cô ngốc thế? Sao cô không sặc chết mình luôn đi?" Trì Nguyên Dã vừa nắm tay lái, vừa quay sang mở miệng nói năng độc địa với Điềm Tâm.
Mọe nó, đây là người kiểu gì vậy? Mình bị sặc, cậu không an ủi thì thôi, lại còn hỏi sao mình không sặc chết đi?
Ác ma!
Điềm Tâm trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ho đến nỗi đỏ bừng.
Trì Nguyên Dã vội lấy một chai nước từ ghế sau, mở nắp đưa cho Điềm Tâm, "Uống nước!"
Tuy giọng điệu của cậu hung dữ, nhưng cậu lại đang vuốt lưng cho Điềm Tâm, động tác tay rất dịu dàng.
Điềm Tâm cầm chai nước uống ừng ực, cuối cùng hà hơi một cách rất mất hình tượng.
Cuối cùng cũng được cứu rồi! Lần đầu cảm thấy nước khoáng lại ngon như vậy!