"Đồ… đồ Trung đi." Điềm Tâm đờ đẫn mở miệng.
Trì Nguyên Dã nghe vậy liền đẩy bánh bao và sữa đậu nành đến trước mặt cô, sau đó tự mình xé bao đựng sandwich, tao nhã ăn như không có chuyện gì.
Thấy nửa ngày rồi mà Điềm Tâm vẫn bất động, Trì Nguyên Dã nhướng mày, mở miệng, "Còn không ăn đi, chờ tôi bón cho à?"
Hơ...
Điềm Tâm vội vàng cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao nhỏ, ngẫm nghĩ giây lát, không nhịn được mà mở miệng, "Trì Nguyên Dã, cậu không hạ độc trong này chứ?"
Khoé miệng Trì Nguyên Dã giật giật, "Cô nói gì?"
"Tôi cảm thấy hôm nay cậu hơi khác thường..." Điềm Tâm thành thật.
Đúng mà, chuyện này thật khó tưởng tượng mà! Vừa thức dậy thì cô lại đột nhiên thấy tên thiếu gia ác ma này tự mình chuẩn bị bữa sáng, còn đặc biệt dịu dàng gọi mình ngồi xuống. Giống như đang nằm mơ vậy.
Ơ, đừng nói là cô đang mơ nhé? Điềm Tâm cắn vào đầu lưỡi.
Oái, đau đau đau... không phải nằm mơ, là thật!