Thấy Điềm Tâm không nói gì, Trì Nguyên Dã liếc sang nhìn cô, nhưng lại phát hiện con nhóc chết tiệt này đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
"Con nhóc tiểu học, vẻ mặt của cô có ý gì đấy?" Trì Nguyên Dã khó chịu liếc cô.
Haizz, thôi thôi.
Điềm Tâm thở dài, dời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có gì."
Yên lặng giây lát, dường như chợt nhớ đến cái gì, lông mi Điềm Tâm hơi run lên, nghiêng mặt nhìn Trì Nguyên Dã, "Lại nói. Vừa rồi ở vũ hội, rõ ràng tôi đã trốn trong góc phòng, sao cậu vẫn tìm được tôi?"
Trì Nguyên Dã kiêu ngạo, cất giọng tự tin, "Cho dù cô có trốn đến chân trời góc bể, chỉ cần bổn thiếu gia muốn thì nhất định sẽ tìm được cô."
Giọng điệu kiêu căng phách lối không ai bì nổi, nhưng ở trong mắt Điềm Tâm, càng giống như lời tỏ tình.
Mặt cô không khỏi đỏ bừng, khoanh tay trước ngực hừ nhẹ một tiếng, "Thúi hoắc."