Sống lưng Điềm Tâm thẳng đứng, đột nhiên có cảm giác rất xấu.
Cô cứng nhắc quay đầu lại từng chút từng chút một, liền thấy Trì Nguyên Dã ngoài cười nhưng trong không cười đứng cách đó không xa, toàn thân tản ra hơi thở âm u.
Mẹ con ơi, sao Trì Nguyên Dã cũng tới?
Nhìn bàn tay mình vẫn còn đang khoác lên tay của Kim Thánh Dạ, Điềm Tâm vội vã rụt về. Không hiểu sao cô lại có chút chột dạ, đứng đó không biết nên nói gì.
Trì Nguyên Dã giận dữ trừng mắt nhìn Điềm Tâm, "Còn không mau tới đây!"
Điềm Tâm bĩu môi, "Cậu muốn làm gì..."
Thấy Điềm Tâm vẫn bất động, Trì Nguyên Dã sa sầm mặt, bước đến hung hãn túm tay Điềm Tâm, rồi nghiêng đầu nói về phía Kim Thánh Dạ, "Dạ, bọn mình về trước."
Hai chữ bọn mình được Trì Nguyên Dã dùng tự nhiên như vậy, Kim Thánh Dạ không cách nào nói lại, chỉ đành tận mắt nhìn Điềm Tâm bị Trì Nguyên Dã kéo đi.