Điềm Tâm chạy một mạch thật xa, búi tóc sau đầu hơi lỏng lẻo rơi ra, cô buồn bực cau mày, dứt khoát gỡ kẹp tóc, ngay lập tức mái tóc dài đổ xuống như thác, vạch ra một đường cong đẹp mắt trong không trung.
A… buồn quá!
Điềm Tâm buồn bực dựa vào một thân cây đại thụ, hai tay chắp sau lưng, rũ mắt đá đá đất dưới chân, trong đầu vẫn nghĩ đến nụ hôn vừa rồi.
Mặc dù... bờ môi mát lạnh đó chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má trái của cô, nhưng nụ hôn này đến quá đột ngột, lòng Điềm Tâm rối loạn.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân.
"Ai đó?" Cô đứng thẳng người, gương mặt trắng nõn mang đầy vẻ cảnh giác.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuyên qua tán lá, lờ mờ phác hoạ ra một gương mặt ôn hoà tuấn mỹ.
Mặt thiếu niên bị bóng tối bao phủ hơn nửa.
"Dạ? Là anh sao?" Điềm Tâm hỏi dò.
Người nọ cười khẽ, ừ một tiếng rồi bước đến.
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu, "Sao anh lại ở đây?"